Lúc này
Đích thân chọn lập một trường văn nghệ dân lập ngay bên cạnh Trung tâm phục hồi ung thư của Tô Nhã. Tô Nhã và Lâm Siêu của Đoàn ca múa đô thị tiếp thu nhiệm vụ tham gia dàn dựng biểu diễn vở ca múa "nhịp độ cuộc sống" kể lại câu chuyện ái tình cảm động rơi nước mắt của một chàng trai đóng vai chính cố tình đeo đuổi một cô gái mắc bệnh hiểm nghèo.Vũ khúc "tiết điệu cuộc sống" vẫn lượn lờ lởn vởn trên bầu trời vườn trường. Tô Nhã yêu Lâm Siêu. Nhớ đến những tháng ngày ấm cúng ngọt cùng anh ở đoàn ca múa. Mấy hôm nay chị thường hay một mình ra đây định giũ bỏ mạng sống. Chị không muốn anh bị liên lụy. Thì trường văn nghệ mới xây dựng năm ngoái này lại kịp thời vang lên vũ khúc "tiết điệu cuộc sống".
Tạo nên kỳ tích trong tình yêu. Trong hội diễn văn nghệ toàn tỉnh. Liên tưởng đến đời sống vũ đạo ở Đoàn ca múa của mình. Anh đã bôn ba xuống miền Nam kiêm nhiệm thân phụ vũ đạo trong trường trung học của một thành thị.
Ngày nào chị cũng tiêm và uống thuốc trở đi trở lại một cách máy móc. Hôm sau. Tô Nhã yêu khẩn thiết Lâm Siêu. Tăng cường ý chí sinh tồn. Tô Nhã đã trở nên cô giáo vũ đạo của dài tư thục. Tô Nhã đi ra khỏi bệnh viện. Vừa hiềm nghi: - vì sao mấy lần.
Trước sau gì mình cũng sẽ trở nên một người trong số đó. Qua tấm kính của sảnh lớn tập luyện dàn dựng của nhà trường. Đau đớn van xin không đạt kết quả. Lâm Siêu cũng rưng rưng rơi lệ. Tô Nhã và Lâm Siêu đã dốc lòng huấn luyện dàn dựng vở vũ đạo "Nhịp điệu cuộc sống" cho học sinh.
Chị nghĩ. Khiến mình lại cháy lên ngọn lửa sống. Đã chủ động chia tay anh. Mở cánh cửa văn phòng hiệu trưởng trường văn nghệ. Đêm nào cũng đến bảy tám tiệm ca múa xâu chuỗi hát ca khúc.
Cả hai cũng song song thu nạp tình ái của nhau. Vũ khúc "Nhịp điệu cuộc sống" lại vang lên trên bầu trời trong vườn trường học văn nghệ cách tường bên cạnh.
Tô Nhã với phong thái múa trội giữa đám đông. Tận mắt trông thấy từng xác chết của bệnh nhân khiêng ra từ đây. Tô Nhã vừa thưởng thức "nhịp độ cuộc sống". Cõi lòng chị bỗng trở thành sống động. Thầy thuốc có thể chữa được căn bệnh ung thư đến nay vẫn chưa ra đời.
Khi mình định lìa bỏ cuộc đời. Tô Nhã bị bệnh ung thư. Minh họa: Ngô Xuân khôi. Chị hiểu. Ba năm trước. Nước mắt đã làm mờ nhòa hai má áp sát của hai người. Chị nhớ đến Lâm Siêu. Lâm Siêu càng yêu Tô Nhã hơn. Hiểu ra câu chuyện. Không muốn lìa bỏ thế cuộc? Tô Nhã quyết định thăm dò cho ra nhẽ.
Hai năm sau. Khi hai người đứng trên bục nhận cúp vàng. Vở vũ kịch "Nhịp điệu cuộc sống" đã hòa vào đời sống hiện thực. Được bàn tay hai anh chị tận tâm tận tình tu chỉnh lại. Chị đã hoàn toàn vô vọng. Bỗng dưng. Giữa lúc hai người tích cực chuẩn bị làm lễ cưới thì vận rủi giáng lên người Tô Nhã. Tô Nhã cảm thấy từng cơn run rẩy ập vào trái tim. Vở ca kịch đầy sức quyến rũ đã đoạt giải quán quân.
Chị mắc bệnh ung thư. Anh dời khỏi Tô Nhã. Ba năm trước. Rút cuộc mang niềm tiếc đối với người tình. Anh mệt đến mức gần như ngã gục. Anh chỉ có một tâm niệm để Tô Nhã quả cảm tiếp sống.
Anh đem ắt số tiền kiếm được bằng mồ hôi nước mắt của mình. Để Tô Nhã nhìn thấy những học sinh vũ đạo ngây thơ lãng mạn mà xúc cảnh sinh tình. Cũng yêu cuộc sống. Giống như mọi bạn bệnh khác. Anh ôm thân hình yểu điệu của chị. Tô Nhã chợt kinh ngạc: Hiệu trưởng nghênh đón chị chính là Lâm Siêu mà chị thương nhớ sớm hôm! Thì ra. Kỹ xảo múa của Lâm Siêu càng cao hơn hẳn.
Lâm Siêu bất lực ngậm nước mắt sau khi chia tay Tô Nhã. Sống thừa chẳng bằng chết sớm. Chị nhìn thấy một đám học trò cả nam lẫn nữ đang say sưa nhộn nhịp nhảy múa. Để tham dự hội diễn văn nghệ toàn quốc. Chị vô tình thu lại cái chân đã thò ra mép nhà mái bằng. Tô Nhã trào nước mắt. Nằm viện đã hơn một ngàn hôm mai.