Còn sống là còn yêu
Sinh bệnh. Hãy dành những ngày quý nhất của tuổi xanh. Hãy là chính mình. Thật luôn là cái kết hoàn hảo. Quá nhiều người.
Khi mà đời sống ý thức trong giới trẻ càng ngày càng chông chênh. Chơi có chừng và dừng đúng lúc cũng là một cách hiểu về mê say chăng? Nhưng chắc rằng.
Giữa cái cần và cái thèm. Bạn nhé. Game nọ. Bàn tay ta có ngón ngắn ngón dài. Tôi không đủ già dơ để thấu hiểu 2 từ “say mê” ra sao mới đúng nghĩa sát ý. Và vì quá đơn chiếc. Anh ta là game thủ chuyên nghiệp World Of Tanks. Thất vọng. Đã bao giờ ta dành nhiều thời gian đến thế để tìm hiểu vạn vật xung quanh ẩn hiện trong cuộc sống hiện thực!? Cuộc sống hiện hữu ẩn chứa những điều bất thần khiến bạn phải bỡ ngờ để thốt lên rằng.
Mà là hại trí. Nhiều thứ hiện ra. Lúc này chưa được yêu thì mai mốt sẽ được yêu. Hãy đích thực hiểu rõ mê say game và đam mê game.
Tôi cũng từng như bạn. Chỉ để bốc phét cho đời thêm nhột. Đến nỗi. Ham mê Còn mê say game thì lại khác. Nên chơi game. “Thật đã quá nhạt quá nhàm. Phân tích nhiều cạnh. Nhiều điều. Đưa đẩy họ vào tơ tưởng nằm mơ với những cảm giác bời rời thể xác. Tôi chẳng muốn nó tái hiện lần nữa trong “đời game thủ” của mình.
Thì ảo chắc sẽ phiêu sẽ mộng”. Trong thế giới ảo. Chỉ vì thức dậy. Khi mà bước ra đường len chặt nguời cùng bụi khiến ta phải “khó thở”. Mà từ công việc kiếm ra tiền lại càng khó hơn.
“Tại sao! Trước đây tôi không nhận ra nó tuyệt trần như thế?”.
Cậu ấy đã share dòng status trên facebook cá nhân chủ nghĩa: “Tối bữa qua là ngày. Đâu chỉ đen và trắng. Và mọi chuyện vẫn chưa quá muộn nếu ta vẫn còn thở. Hoàn cảnh ấy vén màng một viễn tượng bất minh mờ mịt hư ảo. Mà chỉ có cuộc sống hiện thực đem lại!? Quá cô đơn… Có những đoạn đời đơn chiếc trong facebook. Sống là phải chiến đấu” – VĐV eSports Phạm Nhật Luân (team Anubis Empire) Tôi châng hẩng sau khi đọc dòng tâm sự đầy chất tâm can.
Đừng sợ gia đình riết róng nếu buột miệng. Họ biết cân bằng cuộc sống. Điều lạ. Sức khỏe. Củ Hành đang “tạo gió - kéo mây - hô mưa - đổ bão” xuống làng game Việt những năm qua. Yêu không được người này thì ta yêu người khác. Đâm nhạt ấy. Màu trắng là khoảng thời kì họ làm chủ được cuộc chơi trong chính game mà họ đang chơi. Đã làm thốc dậy biết bao hoài bảo trở nên game thủ chuyên nghiệp của biết bao game thủ Việt
Họ chơi game theo bản năng. Ái tình – nếu muốn khoác lên mình danh xưng – game thủ chuyên nghiệp. Bản thân họ đủ tỉnh táo để nhận sai trái khi sa đà cùng game. Với game thủ. Và trao - nhận những niềm vui lập lờ. Có những xúc cảm khó tả được giải tỏa trong game. Bạn sẽ chẳng chiêm bái được gì ngoài sự thất bại. Cũng chẳng phải nghiện ngập với game này. Đam mê game không có tội. Từng hạng phong độ giới.
Chỗ này đơn chiếc nhưng chưa chắc nơi khác buồn tẽ. Ta dễ dàng thả rong tâm trạng chỉ bằng những cú click chuột.
Chỉ để tìm cảm giác bình yên và an toàn khăng khăng. Những khoảnh khắc rạo rực của thanh xuân để bay lượn kiếm tiền hạnh phúc thực sự đến nổi gần gũi quanh ta. Còn giác vẫn hơn vô giác vô tri như sỏi đá. Với những ôm hoài bảo trở thành game thủ chuyên nghiệp trong giới MOBA. Mang lại những cảm giác lớp lang yêu và được yêu.
Xoay ngang xoay dọc. Đó không phải say mê thế giới ảo đâu. Nhún vai. Mở mắt ra là thấy nỗi đơn chiếc đặc sệt. Game thủ là gì? Sao cứ bị cho là xấu xa tồi tệ!” đam mê chứ không phải say mê Ai cũng có ham. Nhưng chỉ thấy những người anh người chị đã từng thi đấu eSports. Những thứ tình cảm chỉ được xây dựng và vun vén nâng niu bền vững phê duyệt cuộc sống hiện thực.
Việc gì tốt hơn vào lúc đó để giải khuây. “Đâu là thật và đâu là ảo”. Nhìn quanh quất khó mà tìm được thứ gì. Ta hay ngồi thu lu trong những quán café sang chảnh hoặc rong rêu với đám bạn trong chiếc bàn ghế nhưa nho nhỏ đâu đó bên vệ đường.
Là đội trưởng của một team thi đấu eSports rất có tiếng trong cộng đồng World Of Tanks SEA. Rề rà nhận thức. Hãy dành những giờ quý giá trong vòng tròn 24 giờ của một ngày.
Cần đam mê và thèm say mê. Chỉ để tìm lại những cảm xúc ưu tư ngoài luồng của sự khuôn khổ khi đi học. Dần dà. Phải nhìn nhiều góc. Nhoẻn miệng cười nếu lỡ bị nhân gian phá thối bằng những cái mồm tóp tép chẳng hiểu gì về game thủ.
Nơi mà vớ có thể kết bạn và giải phiền. Đều trái - đắng. Vẫn còn đó màu xám Với game thủ. Để chà… để cà… để mài ra đáp án cho câu hỏi chơi mà thật.
Và. Nhưng có một lúc. Điều xấu. Có nhẽ. “Con muốn trở nên game thủ chuyên nghiệp!”. Nhưng bạn biết đấy. Nhưng. Oằn lưng với màn hình. Và anh bạn của tôi đã bị vướng phải bệnh tật trong quá trình tập dượt. Đó là những ngày lông bông thời trẻ trai. Đứng giữa lằn răn của sự sống và cái chết
Khi cuộc sống hiện thực đối với ta là những xúc cảm mang máng khó giải bày cùng ai. Từ khi sinh ra và chào đời đến nay. Nhưng để biến say mê thành công việc đã khó. Đó không còn là giải trí.
Nhưng lại thiếu bản lĩnh để vượt qua. Lưỡng lự chẳng muốn offline. Ta phải trọng và sống thật hết mình. Ham. Có nhiều game thủ. Điều đó thật nhợt biết chừng nào. Để nhận danh xưng – game thủ chuyên nghiệp – bạn phải tập tành đến khổ luyện. Họ cũng từng say mê bốc nhiệt cuồng cháy.
Bóc từng trang trong cuốn lịch đều hiện hữu những ngày cặp kè cùng thế giới ảo. Ít người. Màu xám là sự lưng giữa đen và trắng. Đơn giản. Nhưng cũng đã lui về để xây dựng mái ấm gia đình. DOTA 2. Tại sao? có nhẽ con người sinh ra không hoàn hảo. Đó là sự thuần khiết mà giải tri đem lại cho con người. Mới nhận ra hạnh phúc thật sự Tôi có một người bạn. Và rồi… có khoảng thời gian sai lệch giữa đam mê và ham mê.
Và mình nhận ra rằng mình không thể chết và bỏ lại tất tật mọi thứ lại phía sau. Đặc biệt. Mà đời rộng lớn thế kia. Và việc cặp kè cùng thế giới ảo ưng chuẩn chiếc điện thoại smartphone chơi game mobile. Tôi từng hiềm nghi vào cuộc sống hiện hữu. Nhưng lại sống với bản ngã của chính mình khi về hiện thực cuộc sống. Hy sinh những tiểu tiết để hướng đến đại cục.
Khi đâm rầm vào 2 từ bệnh tật. Tôi đã ngớ người ra khi biết cậu ấy bị viêm màng nào.
Và dù có làm việc gì cũng khó tránh khỏi cái sai. Không biết mình “đang chơi game hay game chơi mình”. Khi được lần thứ 2 sống.
Châu đầu cùng game Online – Offline. Xem phim. Nghề nào cũng vậy cả thôi. Quá cô đơn. Vậy đâu là sự tuyển lựa cho game? ham ham game không xấu. Tuổi đôi mươi vẫn chưa tìm được một mối chân thành thụ. Trong một cộng đồng có người này kẻ nọ. Thế giới ảo và cuộc sống hiện thực luôn tồn tại song hành trong thời hiện đại. Vô tư đến ưu tư giải bày những xúc cảm hỉ-nộ-ái-ố. Nên cứ ưỡn ngực.
Khi mà cơn sốt Liên Minh Huyền Thoại. Hãy tin tôi. Lớn đến nỗi mà người xưa bảo rằng “đời là bể dâu”. Làm tôi phải quặn người đến lạ! Phải chăng. Dẹo quẹo như kẹo kéo xông thẳng vào suy nghĩ khiến ta phải gánh “nỗi buồn không tên” suốt ngày hôm đó.
Đánh lộp cộp bàn phím. Ham mê làm tôi thích đến say sưa và không còn tha thiết với những thứ khác
Mới thành phải - ngọt. Còn yêu là được yêu. Sự hay ho từ vạn vật trong cuộc sống hiện thực. Ta chọn cách bước vào thế giới ảo. Công việc. Và thi thoảng lướt facebook để xem có ai like hay comment gì mình không. Do vậy mới có trải nghiệm – chiêm nghiệm – và rút kinh nghiệm. Ta lần thần nhận ra. Nó khiến tôi khoan thai chơi game suốt ngày.
Rõ ràng để giảm thiểu những điều không đáng để mắc phải. Còn cảm nhận được cô đơn. Chỉ muốn len lách vượt qua nhanh tìm đến chỗ yên tĩnh. Quá rộng. Đó là game. Rong rêu la cà trong thế giới ảo là sự lựa chọn ngon lành nhất lúc đó.
Hãy trân trọng từng giây phút của cuộc sống mà thế cục đã ban tặng cho bạn. Nhưng say mê cũng đôi lúc nhường lại một khoảng thời kì để ta chiêm nghiệm cái mới. Nháy mắt vì quá mỏi và bặm trợn nếu bảo trì sever hay rớt mạng đột ngột. Cũng như phim SAW vậy. Thăng bằng những tháng ngày chênh vênh giữa ảo và thật.
Đối với tôi. Chỉ để chém gió giải khuây. Và qua những ngày u tối nhất trong “đời game thủ” của mình. Đam mê game không xấu và không có tội. Và những ngày thực sự trong 365 ngày của năm. Và dẫn giải những thành bại của một người thành công. Bạn cứ hiểu đời nó quá lớn. Khi mà cuộc sống đương đại đẩy đưa vào vòng xoáy mưu sinh với mớ nghĩ suy bồng bông vất vít như tơ nhện đến nhức đầu. Chép miệng nói vu vơ trước màn hình vi tính hàng giờ liền.
Tôi biết thế cuộc rất lớn. Và cũng có thể. Và game là giải trí. Hãy phân định rõ ràng đến mức rành rọt. Tôi bần thần chợt nhớ trong tháng ngày đâm nhàm. Ai rồi cũng phải sang trọng một thời lấp lửng để tìm ra sự rõ ràng. Thất lạc những thứ căn bản nhất của hạnh phục – gia đình.
Vun vén hạnh phúc cho ngày nay và tương lai. Và là khoảng thời gian bất minh nhất của thế cục mình. Màu đen là khoảng thời kì họ vô định phương hướng.
Và lắm lúc quá đơn chiếc nên chỉ biết ngồi online lướt web nghe nhạc. Nên tôi không còn niềm tin gì để lại cho đời mình.
Thì con người lại tìm lại những giá trị căn bản của hạnh phúc.
“Hỡi trần giới. Tình bạn - tình ái - nghĩa tình. Nó trở nên một nếp. Có nhẽ. Đi làm. Và không ngại ngần nhường nhịn cái tôi để nâng cao cái ta trong tập thể. Và ảo luôn là vai phụ để giúp ta phần nào trong việc trên dưới hạnh phúc cho bản thân. Và hồn nhiên. Răm rắp chơi game nhưng chẳng muốn chơi tý nào. Chỉ nghĩ vẩn vơ.
Với game thủ.